Category Archives: Dư Thị Diễm Buồn

Tôi yêu nước Mỹ

DƯ THỊ DIỄM BUỒN

Khi quê hương rơi vào tay Cộng sản
Từng lớp, lớp người hớt hãi bôn đào
Vượt biển khơi, trời thịnh nộ thét gào
Sấm gầm gừ, sóng ầm ầm giận dữ!

Kể từ đó chúng tôi đời lữ thứ
Tạm dừng chân hoang đảo, nước tự do
Thuyền nhân thoát nạn, đỡ sợ. bớt lo
Liên Hiệp Quốc với tấm lòng hoan hỷ

Chín tháng sau, gia đình tôi vào Mỹ
Nhà bốn người, chồng vợ cùng hai con
Xứ lạ quê người, buồn tủi héo hon…
Thương nhớ cha mẹ, họ hàng chòm xóm

Tiếp tục đọc

Đêm Xuân nào tôi đến thăm anh

Dư Thị Diễm Buồn

Quê Nam mưa nắng hai mùa. Tiết trời vào mùa xuân không nói làm gì, dù mùa hạ, thu, hay mùa đông cũng không ảnh hưởng đến mùa màng, cỏ cây hoa lá. Quanh nhà những cây ăn trái lá vẫn một màu xanh um phơi phới nghinh đón nắng hè gay gắt. Thu có bầu trời ảm đạm, nước ngập tràn đồng tràn sá, có gió rít tỉ tê, có mưa sụt sùi đổ lệ. Mùa đông lạnh lẽo làm da mốc cời. Xuống ruộng, hoặc sáng sớm ngồi co ro hong nắng bị con bồ mắc (cùng loại muỗi nhưng nhỏ cỡ hột mè) cắn ngứa trời đất, nổi mận đỏ rồi tự lặn chớ không làm độc.

Tiếp tục đọc

Cháu thăm Ngoại đêm ba mươi

Tối Ba Mươi cháu “gọi” vể thăm ngoại

Ngoại nghẹn ngào bậc khóc ở đầu dây!

Cháu bên nầy cũng bâng khuâng tê tái

Hụt hẫng lời thăm… mắt lệ dâng đầy!

Tết đến rồi, ngoại có vui không ngoại?

Ngoại còn nguyện cầu trước bàn Ông Thiên?

Trà sen, thèo lèo, hoa tươi, bánh, trái…

Dáng ngoại trầm ngâm, đôi mắt dịu hiền

Tiếp tục đọc

Nhớ đêm giao thừa

Đêm nay chùa đón giao thừa

Tuyết rơi khắp nẻo từ trưa đến chiều

Gió đông giá lạnh đìu hiu

Chạnh lòng viễn khách nhớ nhiều quê xưa

Làng em có miễu, đình, chùa…
Mái cong, rêu phủ bao mùa nắng mưa

Hàng sao bến nước lưa thưa

Bên ngôi Thổ Địa, hàng dừa liếp cau

Tiếp tục đọc